TU - không phải là từ ngữ cao siêu
Tu - là một trạng thái sống thành thật đến mức... không còn gì để chứng minh. Không cần gồng hiền. Không cần che giấu giận hờn. Không cần giả vờ hiểu, giả vờ buông, giả vờ an lạc...
Tu - là khi bạn sống đủ thật... đến mức chẳng còn rảnh để đạo đức giả!
 * Nhưng ngày nay, chữ " TU " đã bị định nghĩa lại:
 Người ta gọi đè nén cảm xúc là tu tâm. 
 Người ta gọi ăn chay theo trend là dưỡng tánh. 
 Người ta gọi ẩn hình khỏi đời sống là giác ngộ. 
 Người ta nghĩ... càng xa thế gian, càng gần đạo. 
 * Còn sự thật thì: 
 Càng xa con người thật - càng xa giác ngộ. 
 Càng nhiều đạo lý chưa sống được - càng tạo thêm nghiệp mới, mang tên "tu sai". 
 Vậy "tu tâm dưỡng tánh" là gì? Không phải là uốn mình cho hợp khuôn hiền lành đạo đức. Mà là chăm sóc cái tâm thật chưa từng bị thuyết lý bóp méo, và giữ lấy cái tánh nguyên - không phải để giống ai, mà để sống đúng mình. 
* Tu tâm - không phải là đè cảm xúc xuống. 
*Dưỡng tánh - không phải là tô thêm hình tượng đẹp. Mà là được sống, được cảm, được thật - với chính tần số gốc của linh hồn. 
Có người tu 10 năm - mà chưa sống thật nổi 1 ngày. Vì còn dính vào hình ảnh một "người biết tu". 
Tu không phải là không giận. Tu là giận - mà không cần che giấu. 
Tu là đau - mà không lấy đạo lý ra đắp. 
Tu là thấy một đứa làm bạn tổn thương - và không cần phải gọi đó là "bài học". Chỉ cần... thở qua. 
Tu không phải là leo lên. Tu là gỡ xuống từng lớp "tôi nên". Tôi nên hiền. Tôi nên im. Tôi nên buông. Tôi nên bao dung??? → Không, không hề nhé. 
  Bạn chỉ cần trở lại trần trụi - sống đúng với tần số thật của mình - và đừng giả. 
Tâm thật thì dù đang giận - cũng sáng. 
Tánh thật thì dù đang chưa yên - cũng trong. 
Chỉ có tâm giả - mới cần tu mãi không hết. 
Còn nhập định? Không phải ngồi bao lâu. Mà là khi tâm bạn không còn bám - thì bạn đang định, dù là ở chợ.
 Khi bạn không còn kháng cự dòng cảm - vũ trụ tự hiển lộ. 
Và như Đức Huệ Năng - Lục Tổ Thiền Tông từng nói: 
"Ngoại ly tướng tức thiền, nội bất loạn tức định." 
(Bên ngoài không dính vào hình tướng là thiền, bên trong không loạn động là định.)
 Không chạy theo tướng - là thiền. 
Không bị cuốn theo dòng - là định. 
Không còn tìm thiền - là đã tu. 
>>> Bạn không cần tu để thành ai. Bạn chỉ cần thôi giả làm ai. Và khi không còn ai phải trở thành - bạn đã là chính đạo. 
"Bạn không cần tu để thành người tốt. Bạn chỉ cần sống thật - thì tốt tự xảy ra."

You may also like

Back to Top